Không biết anh còn nhớ tin nhắn đầu em nhắn cho anh, và anh đã đặt tên cho nó là "moitinhphieulang" trong khi đó em lại đặt cho nó là "moitinhthamlang". Em mỉm cười vì nghĩ rằng đâu đó ta mơ mộng giống nhau. Anh thì bảo "hoa sương rồng đẹp vì chỉ có mình nó giữa xa mạc" còn em thì bảo "hoa đẹp vì có thể tỏa sắc ở nơi khô cằn", mọi người nói hai đứa bay mơ mộng quá.
Em lại mỉm cười vì thấy điều đó là hạnh phúc....và em đã mỉm cười nhiều lần như vậy. Tình yêu em dành cho anh cũng cứ thế lớn dần lên trong khi đó anh thì cứ vô tư chêu đùa em, quan tâm hay động viên em giống như một người bạn đồng nghiệp. Cho đến khi anh nhận ra tình cảm em dành cho anh thì chính em lại làm cho mọi thứ dối tung lên khiến anh chẳng hiểu em nữa và anh nói "mình là làm bạn tốt của nhau nhé". Và em đã khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc vì anh đã quá dễ dàng nói ra điều đó, khóc vì em chẳng biết phải nói gì với anh, khóc vì em đã thật ngốc, khóc vì em chẳng thể chạy đến bên nhỏ bạn thân để khóc... Em đã cố gắng chấp nhận bằng cách im lặng, nhưng sao em thấy đau khổ quá. Bỏ đi lòng kiêu hãnh của người con gái em đã cố gắng nhắn tin cho anh để mong anh cho em thêm cơ hội nhưng anh đã giữ vững cái khoảng cách tình bạn mà anh trao cho em. Em biết vì anh chưa dành tình cảm nhiều cho em nên với anh mọi thứ giản. Còn với em, thật khó khăn. Em đã thay đổi rất nhiều, và cũng có lúc đi chơi với người con trai khác nhưng nó chỉ làm cho em thêm buồn và nhớ anh nhiều hơn. Thực lòng em biết rằng em không thể núi kéo anh khi trái tim anh không có tình cảm dành cho em. Không biết đó có phải là chạy chốn không khi em nghĩ rằng em phải đi đến một nơi thật xa để ở đó em có thể quên anh và không nhớ đến anh, em có thể quen một người khác dễ dàng hơn. Nhưng đâu đó trong trái tim em vẫn muốn được thêm một lần đi chơi cùng anh, được anh cầm tay em để em hiểu rằng ta thực sự không thuộc về nhau, được không anh?