Trong một chuyến đi công tác miền núi, do mải chơi nhênh nhang ngắm “kỳ hoa dị thảo” dọc đường nên gần nửa đêm chúng tôi mới đến Sơn La. Đêm khuya nơi đất khách quê người, chúng tôi lòng vòng mãi mới tìm được một nhà nghỉ để tá túc qua đêm… Thấy tôi nhìn, cậu lễ tân mặt buồn buồn đang cầm một cuốn vở học sinh nhàu nhĩ liền đưa cho tôi: “Em nhặt được lúc dọn phòng, anh đọc đi…”.
Đó là một quyển vở học sinh, loại 48 trang. Trên nhãn vở ghi: Trường THPT Ch V Th, lớp 10C2, họ và tên: Lò Thị H. Hóa ra đó là cuốn ghi chép của một cô gái người dân tộc Thái. Nét chữ tròn trịa, đẹp kiểu con gái, câu chữ gọn ghẽ, mạch lạc, chắc là học cũng được. Tôi đã đọc ngay trong đêm đó và thương cảm cho một phận hoa, muốn chia sẻ câu chuyện với bạn đọc...
Chiềng Mung 31-8….
Mẹ kính yêu.
Đầu thư con chúc mẹ luôn mạnh khỏe mẹ nhé.
Con là Thúy H. của mẹ đây mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, đêm nào con cũng khóc vì nhớ mẹ.
Mẹ ơi, chúng con khổ lắm. Ngày 18, tầm 6g tối, chị Nga nhớ Hoài lắm. Đúng lúc đó có người ở Mường Chanh đi thầu nương ở Chằm Cọ, rủ bọn con đi cùng. Thế là bọn con đi Chằm Cọ, nhưng không gặp được Hoài, 8g con và chị Nga lại về. Đến nhà thấy Thắm đứng trước cổng chờ, bảo là chúng con đi chơi, chúng con cũng giấu, nói là đi Bản Củ thăm mẹ Thoa ốm ở viện Chiềng Mai. Thế là sáng ra nó kể với chú Lời. Cũng tầm 6g tối, chú Lời mắng con, bảo là chúng con đi chơi, bọn con trình bày thế nào cũng không nghe, bắt chúng con lên nhà mẹ Thoa để hỏi, biết bọn con không đến đó, nó tát con hai phát rồi đánh con. Lúc đó chị Oanh đi qua cũng ghé vào, thế là con liền ôm chặt lấy Oanh, nó kéo con ra, đấm cho con mấy phát, rồi nó tát chị Nga một phát. Chúng con sợ quá nên nói thật là đi Chằm Cọ. Nó bảo “bây giờ chúng mày mới nói thật”.
Rồi nó đuổi chúng con đi ngay luôn đêm đó, chúng con còn chưa kịp ăn cơm. Chú Lời bảo, đây không phải là nhà chúng mày, chúng mày hãy cút ra khỏi căn nhà này đi, rồi căn nhà này tao sẽ dỡ đi. Chị em chúng con muốn ngủ nhờ lại một đêm cũng không được. Đêm đó chúng con phải đi ngủ ở nương ngô của cô Hồng, bị muỗi đốt suốt đêm. Chị em chúng con ôm nhau khóc.
Ngày……….
Con người ơi, chỉ là một thời sung sướng, chỉ là một thời đau khổ mà thôi!
Khi con người sinh ra ai đâu biết trước cuộc đời mình sẽ ra sao đâu!
Cuộc đời ơi, tôi sống chân thật, tại sao lại phải chịu những điều xấu xa như vậy?
Tôi đã đi vào con đường này, thật lòng tôi chẳng muốn như thế. Chỉ vì mình nghèo nên mới phải như thế này thôi. Tôi hối hận lắm người ơi! Tôi đắng cay cho tuổi trẻ. Tôi hận kẻ ác nghiệt, tôi hận mình đã quá tin.
Ngày 21-11………..
Qua đêm phòng 302.
Ngày 22-11………
Phòng 103
Ngày 23-11……….
Phòng 103, phòng 102, phòng 204.
Ngày 24-11…
Phòng 204, phòng 102, phòng 103..
Ngày…….
Ngày……vv…
Ngày………
Tuổi 16 mà mình phải đi vào con đường này. Chỉ vì nó mà tôi phải đi vào con đường này thôi. Tôi khổ quá, nhà của mình mà người ta không cho mình ở, lại đuổi mình đi, làm thế có công bằng không??? Ông trời ơi, hãy thấu hiểu cho lòng con với!
Chẳng lẽ nhà tôi mà cũng không cho tôi ở sao! Căn nhà đó là căn nhà của bố mẹ tôi, anh chị tôi, nhà tôi, tại sao lại dám đuổi tôi đi…
Đến khi nào bố mẹ mới về… Chỉ vì nghèo nên tôi mới phải bỏ học làm ăn….
Ký tên: Thúy H.
Ngày 4-12……..
Phòng 102, phòng 103
Ngày 5-12…………..
Phòng 102, phòng 102, phòng 102
Ngày 6-12…………….
Phòng 101, 103
Ải ím ơi (bố mẹ ơi), a lô, a lô….
Ngày….3 = 150.000 đồng (mua quần áo 252.000 đồng, ứng 100.000 đồng)
Ngày… 5= 250.000 đồng
Ngày…1= 50.000 đồng
Ngày… 2 +1+* = 250.000 đồng (ứng 500.000 đồng)
Ngày… 5 = 250.000 đồng
Ngày…4 = 200.000 đồng
Ngày… 8 = 400.000 đồng (ứng 200.000 đồng)
Ngày… 50 + 50 + 50 + 50 + 50 ( ấy thanh toán hết).
Ngày…3+1+* = 300.000 đồng….vv…..
Ngày…..
Đêm buồn
Cứ sống mãi thế này thì mai này cuộc đời mình sẽ ra sao???. Bố mẹ ơi, anh Tuấn ơi! Giờ này bố mẹ sống ra sao, bố mẹ có khỏe không!
Anh Tuấn ơi, em thương anh lắm, anh hãy cố gắng cải tạo nhé. Thời gian sẽ mãi trôi đi rồi anh cũng sẽ quay trở về.
Mẹ ơi, mẹ hãy cố gắng để sớm về với con. Giá như mẹ không như thế thì con đâu khổ thế này!
Bố ơi, con rất nhớ bố mẹ!
Thảo ơi, hãy ở với bà nội nhé, rồi mai sau Thảo cũng sẽ được sống với dì thôi.
Chị dâu ơi, khi nào anh Tuấn về thì chị hãy về với bọn em nhé. Bây giờ gia đình mình mỗi người một nơi.
Ngày…. Chiềng Mung…
Thảo yêu quý!
Thảo ơi, giờ Thảo sống ra sao đây? Dì nhớ Thảo lắm, biết bao giờ dì cháu mình mới được gặp nhau đây!!! Thảo có được đi học không? Nhớ cháu lắm mà cũng không thể xuống thăm cháu được, Thảo sống thế nào dì cũng không biết…
Thảo ơi, hãy sống với bà nội nhé, rồi bà ngoại của cháu về thì dì sẽ xuống đón cháu.
Thảo ơi, dì rất nhớ cháu, không khổ thì dì cũng không phải xa Thảo đâu!
Thảo có nhớ dì không nhỉ, dì là dì H của Thảo đây mà. Lúc nào dì cũng nhớ cháu…
Ngày….
Trong biển xa em đem theo giấc mộng
Tay trong tay cùng anh đến cuối trời
Trong biển xa những điều em mong ước
Được cùng anh vượt sóng gió bão bùng…
Người yêu ơi em mãi yêu người….
Ngày….
Nếu như là trò đùa thì Phượng đừng có yêu tôi (bị xé nửa trang). Nếu như Phượng thật lòng thì tôi đây sẽ yêu mãi mãi…Chúng mình sẽ sống thật thủy chung…
Ngày…
Phượng ơi, mình cũng biết là mình có lỗi. Thực sự mình đã hiểu lầm Phượng rồi, hãy cho mình xin lỗi Phượng nhé.
Nước mắt tuôn rơi héo khô vì Phượng…
Ngày…
Anh à, giờ này anh đang nơi đâu, anh có nghe thấy em đang gọi anh không. Và em thầm nghĩ ngày tháng chúng ta ở gần nhau có bao nhiêu kỷ niệm, mà giờ em phải xa anh. Anh có biết không, em cũng không hiểu tại sao em lại đi vào con đường này. Em rất nhớ anh. Bây giờ anh hãy đi tìm cho mình một người bạn khác đi, và em nghĩ rằng sẽ lâu chúng ta mới được gặp nhau. Đừng giận em anh nhé, chỉ vì nghèo em mới phải đi vào con đường thế này thôi.
Em nhớ anh nhiều, Phượng buồn ơi! Có nghe em gọi anh không…
Vĩ thanh: Có lẽ gia đình cô bé mắc tội gì đó nên phải đi trại cải tạo, người họ hàng nào đó đến cai quản gia đình và đuổi cô bé ra khỏi nhà, và cuộc phiêu lưu bắt đầu từ đó.
Cuốn vở bị xé nhiều, ghi chi chít những lần “đi khách”, những số tiền còm cõi (50.000 đồng/lần). Trong cuốn sổ có rất nhiều số điện thoại, chúng tôi đã gọi thử vài số với mong muốn tìm được cô bé, giúp đỡ gì được chăng, nhưng không được…